Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2010

PHÙ PHẤN NGÃI - BẠCH ĐẠI NGÃI

TÁC DỤNG CỦA BẠCH ĐẠI NGÃI

Cây bạch đại ngãu khi còn mọc ở rừng thì chỉ có vẻ đẹp thiên nhiên, có một điều lạ là khu rừng nào có cây Bạch đại ngãi mọc thì ở đó không hề có loài thú dữ như cọp, beo mà chỉ có những loài thú hiền lành hoặc chim muông mà thôi.
Nhưng một khi cây Bạch đại ngãi lọt vào tay một nhà huyền bí học cao tay luyện ngãi thì cây Bạch đại ngãi nghiễm nhiên trở thành một dược chất linh vật vô cùng quý giá, có thể giúp người cải tử hoàn sinh, có thể cứu người qua cơn hoanj nạn hoặc giúp người làm nên cơ nghiệp qua sự trung gian bùa chú kuyện ngãi của ông thầy ngãi.
Hiện nay ở Việt nam cĩng có một vài danh sư may mắn nên kiếm được Bạch đại ngãi này, hoặc họ chuọc từ ngoạ quốc về bằng cách gieo giống truyền đời.
Một cây Bạch đại ngãi đã thuộc vào hữu chủ nhân thì người luyện ngãi xem cây bạch ngãi quý giá chẳng khác sinh mạng mình và nếu nhà luyện ngãi trao cây bạch đại cho ai thì cũng rất thận trọng, ít ra đó là cháu hoặc thân thích, ngoài ra chỉ những ngừoi hợp tuổi tác và căn mạng thì ông thầy mới trao cho.
Điều cần biết là một người trồng cây ngải bạch đại mà không được quyền phép của nhà chuyên môn trao cho thì hậu quả rất tai hại mặc dầu trồng để chỉ chơi hoa cho đẹp (Những trường hợp vô tình). họ gặp nhiều tai hoạ bất ngờ có khi nguy cả đến tính mạng.
Bạch Đại ngãi là một cây tương tự như cây lan đất, nhưng rễ lớn hơn những lá thì cứng hơn có hoa màu trắng. Loại ngãi này mọc nhiều ở trong rừng thẳm miền đế thiên đế thích của xứ chùa Tháp.
Theo truyền thuýet thì ngừoi tìm ra cây ngãi này là một "lục cụ" vị sư già, danh hiệu là Sivong souk ngoài sự tu trì đạo hạnh ra ông còn là một nhà chuyên môn về bùa ngãi.
Ngời ta kể lại rằng vào klhoảng năm 1840 có một nhà du lịch ngừoi Pháp đến thăm đế thiên đế thích, vì thú vui ông ta đã len lỏi vào rrừng sâu để xem cảnh vật và săn bắn muông thú, vô tình ông xoang nhầm một loại cây kì lạ, loại cây này khi đụng nhằm thì cả người ngứa ngáy khó chịu ròi sau đó cả thân mình bị phù sưng lớn lên một cách kinh khủng và đau đớn vô cùng.
Đây cũng là trường hợp mới xảy ra lần đầu tiên mà nạn nhân lại là một nhà du lịch người Pháp.
Người Âu Tây thường ít tin vào bùa phép và ngãi nghệ, nên sau khi thấy mình bị ngứa ngáy sưng phù thì nhà du lịch cho rằng mình bị bệnh trong người phát ra và điều trị theo y học Tây phương. Nhưng sau nhiều ngày chữa chạy ko thuyên giảm mà lại càng gia tăng thêm, da thịt nở nứt chảy nước mắt thì mời đi không nhìn thấy ngaọi cảnh nữa. Đến chừng đó các bác sĩ mới tuyên bố là vo phương cứu chữa vì tìm không ra bệnh lý.
Người địa phương bèn khueyn nhà du lịch "Có thể vì một sự tình cờ phạm vào một lỗi lầm khi thần nhạo thánh trong lúc viếng cảnh Đế thiên Đế thích". Vậy nên cày xin để may ra thoát khỏi đăng.
Dù không tin nhưng trước cơn bệnh ngặt nghèo nan y đóm nhà du lịch người Pháp không thể làm khác được nên nghe theo lời dân đị phươngnhwò đoàn tuỳ tùng lo lễ vâth rồi đưa ông ta trử lại Đế thiên đế thích để lễ tạ.
Giữa khi cuộc lễ tạ đang diễn ra thì có một vị sư già lục cụ đi ngang qua nhìn thấy dừng lại xem và sau khi quan sát vị lục cụ bèn tiến gần đến rồi bảo với một người tuỳ tùng của nhà du lịch pháp rằng:

- Đây không phải là một bệnh lý do trong người phát ra và cũng không phải do thần thánh quở phạt mà chính là bị ngãi độc hành hạ. Muốn trị bệnh này thì chỉ có cáhc độc nhất là dùng ngãi để trị ngãi, nếu không, quá 100 ngày người bệnh sẽ chết, lời nói của lục cụ được mọi người chú ý và họ quay lại yêu cầu lục cụ chứng mình vì sao có thể biết được là nhà du lịch bị ngải độc và bị ngãi trong trường hợp nào?
Sau vài phút nghĩ ngợi lục cụ mới giải thích rằng "Đây là một tường hợp ngộ ngãi tình cờ, có thể ngài đây đi vào rừng sâu và vô tình đạp nhầm loại ngãi độc tên là "phù phấn ngãi". Cây ngãi này rất hiếm thấy và nó cũng chính là một loại ngãi mà nếu biết tinh chế tôi luyện thì sẽ trở thành một loại ngãi cứu người hơn là hại người. Sở dĩ nó có tên là Phù phấn ngãi vì lá cây có nhiều bụi phấn chỉ cần vô ý phấn vướng vào người là bị nguy ngay, cũng vì vậy mà các nhà chuyên môn ít khi trồng laọi ngãi này vì sợ tình cờ gieo hại cho người khác mà chỉ đi vào rừng timf kiếm mỗi khi cần mà thôi. Đây cũng là cơ duyên cho tôi bvà cho ngài đây.
May cho toi là đi tìm kiếm "Phù phấn ngãi đã tốn nhiều công phu mà chưa gặp, lại gặp người bị phù phấn ngãi làm hại, nhờ đó tôi biết được cây ngãi này mọc ở vùng nào.
Vừa nói lục cụ vừa lôi trong người ra một chiếc túi đựng nhiều chai lọ bé nhỏ rồi lấy một chai có đựng mộ loại thuốc nước mầu xanh lá cây, sau đó lục cụ mở nút chái ra đổ thuốc đó lêm trên người nhà du lịch và miệng thì đọc thần chú, trong vòng 20 phút thì quả nhiên nhà du lịch cảm thất toàn thân dễ chịu, sự rạn nứt và sưng phù đã xẹp xuống gần trở lại với mức bình thường ngoài những dấu nứt nẻ của da thịt thì pjhải cjờ thời gian, đôi mắt của nhà du lịch cũng bắt đầu nhìn thấy một cách rõ ràng như trước. Việc làm của lục cụ xảy ra trước những cặp mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh và trước sự rối rít mừng rỡ cám ơn của nhà du lịch. Sau đó nhà du lịch xin được đền ơn xứng đáng những lục cụ chỉ lắc đầu mỉm cười rồi bảo: Tôi chẳng muốn ngài đền ơn gì cả, vì tôi nghĩ đó không phải là ơn mf là một sự đổi chác. Xin ngài nhớ kĩ ngài đã xoang nhầm phù phấn ngãi tại đâu? Và vui lòng hướng dẫn tôi đến đó là tôi cám ơn ngài lắm. Bây giờ ngài nên trở về an dưỡng ít hôm cjho lành hẳn và cố nhớ lại xem, rồi tôi sẽ trở lại nhừo sự hướng dẫn của ngài. Nhà du lịch hứa sẽ làm thoả mãn lời yêu cầu của lục cụ sau khi trao địa chỉ của mình cho lục cụ biết.
Lục cụ đó chính là Sivong souk gốc người Lào.
Ba hôm sau đúng lời giao ước, lục cụ đến nơi cư ngụ của nhà du lịch để nhờ hướng dẫn đi tìm phù phấn ngãi.
Nhà du lịch bấy giờ đã hoàn toàn bình phục và trong quãng thời gian nằm nhà dưỡng bệnh ông ta cũng đã nhớ lại nơi mình vướng ngãi.
Thế là cuộc vào rừng kiếm ngãi bắt ddauf mà người chủ chốt là lục cụ. Cuộc hành trình không vất vbả lắm, trên đường đi lục cụ kể cho mọi người nghe mục đích cỷa mình khi tìm phù phấn ngãi.
Ông bảo rằng, phù phấn ngãi tuy có độc tính bên ngoài của nó nhưng nếu biết cách tôi luyện thì chính sự huyền diệu của nó thực là vô cùng, chỉ cần gạt bỏ một cách tinh vi tất cả những bụi phấn bên ngoài của lá cây, sau đó nhổ cây đem về trồng vào một cái chậu dất được nung kĩ. Trong chậu trước khi trồng Phù phấn ngãi phải có những thứ cần thiết gồm có đất núi, diêm sinh, sắt vụn, gỗ mục và muối biển. Ngần ấy thứ gọi là ngũ hành.
Có được ngũ hành ở trong chậu ròi bấy giờ hãy nhào trộn tất cả những thứ đó lại cho thực đều rồi đem bỏ chính giữa lòng đất của chậu và bắt đầu trồng cây phù phấn ngãi vào chậu đó.
Khi cây ngãi đã được trồng xong người lyuyện ngãi mới trịnh trọng thỉnh chậu ngãi lên thờ tổ rồi dùng quyền phép để truyền phù vào cây ngãi.
Sự luyện ngãi cao hay thấp còn tuỳ theo khả năng của người luyện và tác dụng của cây ngãi, khi cây ngãi đã được luyện xong thì nó đã bị mất đi một nửa phần thiên năng của nó và được điểm khuýet vào đó nửa phần linh phù.Từ đó cây ngãi đã biến thể, không còn là ngyuyên tính thiên nhiên của nó nữa và nó được dưỡng sinh theo khả năng của người luyện thông thường nhà luyện ngãi hay đổ hột gà sống vào gốc cây cjho ngãi ăn và cũng có những nhà luyện ngãi cao tay không cho cây ngãi ăn bằng hột gà mà lại cho ăn bằng huyết sống của con gà, làm như vậy tác dụng của ngãi sẽ mạnh hơn, có nhiều hiệu quả hơn. Tuy nhiên việc cho cây ngãi ăn bằng huyết gà cũng có những trường hợp nguy hiểm xảy ra nếu ông thầy non tay sẽ gặp một hậu quả nguy hại cho chính bản thân mình mà khó lường trước được.
Tác dựng của cây Phù phấn ngãi khi đã được luyện xong có thể chữa trj được bệnh tà ma ám ảnh, bệnh mất trí và hoảng sợ và hay nhất là có thể nhờ cây phù phấn ngãi để tìm hướng người bị thất lạc hoặc đồ vật bị mất cắp.
Cách chữa bệnh cũng như cách tìm đồ mất, tìm người thất lạc tất cả đều do quyền phép chuyên môn của người luyện ngãi.
Câu chuyện của lục cụ nói với mọi ngừoi về cách luyện chế cây phù phấn hoa vừa dứt thì nhà du lịch ra hiệu cho mọi ngừoi dừng lại sau một hồi quan sát ông ta thận trọng báo cho lục cụ biết đây là khu rừng mà trước kia ông ta bị vướng ngãi phù phấn. Sau khi nhận được sự xác nhận địa điểm, lục cụ liền tỏ lời cảm ơn và yêu cầu nhà du lịch cìng đoàn tuỳ tùng của ông ta trở về trước sự ngạc nhiên của mọi người.
Không đợi nhà du lịch hỏi lục cụ giải thích ngay rằng "Sự có mặt của mọi người trong khu rừng này sẽ bất lợi cho lục cụ trong khi tầm kiếm ngãi, và nếu rủi ro một vài người đạp trúng thì thêm phiền phúc"
Qua lời giải thích hợp lý của lục cụ moi người từ giã ra về.
Còn lạ một mình lục cụ trong rừng bấy giờ ông ta mới bắt đầu vào việc tìm kiếm phù phấn ngãi.
Thực ra thì trong thâm tâm của lục cụ chưa hẳn là tìm cây phù phấn ngãi mà phải hiểu một cách sâu xa hơn là lục cụ đi tìm kiếm nhiều thứ ngãi khác nữa.
Sở dĩ như vậy vì ông biết rằng một cây ngãu bất cứ là ngãi gì mà nó có thể mọc lên ở khu rừng nào thì tất nhiên ở đó có nhiều loại ngãi khác nhau vì hạp thổ. Và như vậy ong hi vọng rằng với khu rừng này ngoài phù phấn ngãi ông còn co sthể sữu tầm được nhiều cây ngãi quý giá hơn nữa.
Nhưng sau nhiều ngày tìm kiếm rất công phu lục cụ Sivong souk đã không tìm thấy được gì, ngay cả cây phù phấn ngãi cũg không có. Tuy nhiên không vì thế mà lục cụ chán nản, kinh nghiệm đã từng cho ông biếy là muốn kiếm được ngãi quý không phải là chuyện dễ, đôi khi phải mất cả năm mới kiếm được, có khi lại đi không rồi về là đằng khác nên trong tất cả mọi trường hợp ông luôn bền chí nhẫn nại.
Cũng vì vậy mà ông bắt đầu tính chuyện lâu dài. Ông tự chính tay mình dựng lên một căn cjhòi bằng lá, cây và di chuyển những vật dụng cần thiết gồm thức ăn và quần áo để sống trong nhiều ngày.
Thời gian thấm thoắt mà đã ba tháng, lục cụ sống một mình trong khu rừng già tịch mịch hoang vắng, sãn sàng chịu đựng cực nhọc đơn côi với bao nhiêu hiểm nghèo có thể xẩuy ra do những loài thú dữ mang lại với mục đích thực hiện cho được công việc tìm ngãi.
Cho đến một hôm vào một buỏi sáng sớm tinh mơ, những hạt sương mai vẫn còn đương đọng trên cành lá, lục cụ Sivong souk đã có mặt trên một dòng suối và đang vốc nước để rửa mặt đột nhiên lục cụ thoáng cảm nhận một mùi hương hoa phất tiết ra đâu gần đấy, có lẽ hoàng thiên bất phụ hảo tâm nhân, nên sau khi thoáng nhận được mùi hương lạ, lục cụ liền quay mặt nhìn chung quanh để tìm kiếm. Ông chợt mở lớn hai mắt với một nỗi ngạc nhiên và vui mừng thích thú, tước mặt ông là một khóm hoa trắng ẻo lả trông tợ hoa lan đang phô hưpơng sắc với thiên nhiên và toả ra mùihowng dịu nhẹ như ảnh diện của thác nước rừng cây rằng nơi đây chr có ta là đẹp. Mà quả thực vậy, giữa cảnh bao la bát ngát với núi rừng khe suối của thiên nhiên với sương mai buổi sớm giăng mắc mờ ảo, những cành hoa trắng ấy được nở ra trông chẳng khác gì một bức tranh tuyêtj mỹ có pha màu huyền thoại kì ảo.
Sau phút ngỡ ngàng vui mừng khi nhìn thấy hoa, lục cụ biết đích các là mình đã có duyên may tìm được ngãi quý và ngãi đó không phải là phù phấn ngãi mà chính là Bạch đại ngãi, một loại ngãi đã thất truyền qua hàng trăm năm trong giới luyện ngãi.
Sở dĩ lục cụ biết chắc đó là Bạch đại ngãi bởi chính ông là một nhà luyện ngãi cao tay mới có nhiều kinh nghiệm nên ông dù chỉ nhìn sơ qua ông cũng có thể biết được một cách chắc chắn.
Lục cụ tiến nhanh lại bên khóm bạch đại ngãi và thận trọng đưa tay nâng nhẹ những bông hoa trắng muốt ấy rồi với vẻ mặt nghiêm trang miệng ông ngâm to mấy câu thơ bùa chú:
Nhiệm màu thay nhiệm màu thay
Bạch đại ngãi bạch đại ngãi
Tạo hoá ban cho ta nhổ lấy
Nơi đây rừng buòn sương sớm chiều mây
Bạch đại ngãi bạch đại ngãi
mặt trời mọc phương đông lặn về tây
Thái dương lên làm ngày
Thái âm về làm đêm tối

Muôn thú muôn laòi nước nguồn cây cội
Bạch đại ngãi bacchj đại ngãi
Xin hãy thương ta ta nhổ lấy
Đem xa rừng ở cùng ta mãi mãi
Án ba na, hấp tì na
Án ba na mê xi na cum pa
Đông tây nam bắc
Án ba na án ba na cum pa

Sau khi đọc ngâm bài thơ bùa chú xong, bấy giờ lục cụ mới nhổ lấy bụi ngãi một cách khéo léo và nâng nhẹ vào tay đem về nơi tạm trú.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét